“Người phụ nữ bị chọn làm ‘phụ nữ mua vui’ qua bốc thăm” – Nỗi khổ của phụ nữ Nhật Bản bị chiến tranh giày vò được Matsumoto Seichō viết xuyên suốt cuộc đời

Cơ sở mua vui "Hiệp hội Cơ sở Mua vui Đặc biệt (RAA)" được thiết lập sau chiến tranh với sự hỗ trợ của chính phủ Nhật Bản dành cho quân đội chiếm đóng. Binh lính tụ tập tại nhà thổ ở Anura, thành phố Yokosuka.

Sinh cùng năm với Dazai Osamu và qua đời vào thời kỳ bong bóng kinh tế vỡ, nhà văn Matsumoto Seichō là người đã sống trọn vẹn và viết về toàn bộ thời kỳ Chiêu Hòa.

[Xem ảnh] Một quảng cáo trên báo tuyển phụ nữ làm việc tại "nhà thổ" do chính phủ Nhật Bản thành lập để "bảo vệ trinh tiết của phụ nữ Nhật Bản".

Trong số đó, điều ông kiên trì khắc họa nhất là “bóng ma chiến tranh” in hằn trong tâm trí người Nhật, đặc biệt là phụ nữ. Cái bóng đó cũng xuất hiện trong các tác phẩm nổi tiếng như “Điểm 0” và “Những kẻ xấu xa”.

Seichō, người từng có kinh nghiệm nhập ngũ, đã phản ánh những người phụ nữ mà ông chứng kiến ở tiền tuyến vào tác phẩm của mình như thế nào? Chúng ta hãy cùng xem một đoạn trích từ cuốn sách “Những người phụ nữ của Matsumoto Seichō” của Sakai Junko, người chuyên nghiên cứu mối quan hệ giữa tác phẩm của Seichō và phụ nữ.


Matsumoto Seichō, nhà văn đã sống trọn vẹn và viết về toàn bộ thời kỳ Chiêu Hòa. Trong số đó, điều ông kiên trì khắc họa nhất là “bóng ma chiến tranh” in hằn trong tâm trí người Nhật, đặc biệt là phụ nữ.

Matsumoto Seichō và Bóng Ma Chiến Tranh

Sinh năm Minh Trị 42 (1909) và mất năm Bình Thành 4 (1992), Matsumoto Seichō đã sống qua bốn thời đại: Minh Trị, Đại Chính, Chiêu Hòa và Bình Thành. Đặc biệt, thời kỳ Chiêu Hòa, nơi ông sống từ năm 17 đến 79 tuổi, là thời đại đã tạo nên và dường như là hiện thân của nhà văn Seichō. Chính Seichō là người đã vượt qua và viết trọn vẹn về thời kỳ Chiêu Hòa.

Chiến tranh chính là thứ đã thay đổi hoàn toàn thời kỳ Chiêu Hòa kéo dài. Khi chiến tranh bùng nổ, Seichō 31 tuổi. Ông đã có vợ con và đang làm việc theo hợp đồng tại trụ sở phía Tây của tờ Asahi Shimbun.

Năm Chiêu Hòa thứ 18 (1943), cùng năm ông trở thành nhân viên của Asahi Shimbun, ông đã nhập ngũ ba tháng theo lệnh gọi nhập ngũ để huấn luyện. Năm sau, ông được triệu tập khẩn cấp, sang Triều Tiên, sống một năm tại Gyeongseong (nay là Seoul), sau đó được điều động đến Jeongeup, tỉnh Jeollabuk-do, phía tây nam bán đảo Triều Tiên.

Ở Jeongeup, không có chiến đấu hay diễn tập nào, đến mức “khiến người ta nghi ngờ liệu chiến tranh có đang xảy ra ở đâu đó không” (“Bán Sinh Ký”). Tuy nhiên, ông không có tự do, và mỗi khi nhìn thấy đèo trên ngọn đồi, Seichō lại nghĩ: “Giá như mình không phải là lính, mà có thể tự do một mình vượt qua con đèo đó”.

Vào thời điểm đó, Triều Tiên, thuộc địa của Nhật Bản, có rất nhiều người Nhật sinh sống. Ở Jeongeup cũng có các cửa hàng và nhà hàng do người Nhật làm chủ, thậm chí còn có geisha.

Trong “Bán Sinh Ký”, có ghi chép về một ngôi nhà riêng của người Nhật, nơi vị đại úy quân y, cấp trên của Seichō, đã trọ. Đó là ngôi nhà mà người vợ, sau khi chồng là quân nhân hy sinh trong chiến tranh, đang sống cùng mẹ già. Seichō, người thường xuyên đến nhà đó làm việc vặt, đã rất ấn tượng về “người góa phụ hiền lành, khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi”.

Trải Nghiệm Quân Ngũ và Tác Phẩm “Lá Thăm Đỏ”

Seichō đã viết một số tác phẩm mà người phụ nữ đó được cho là nguyên mẫu. Truyện ngắn “Lá thăm đỏ” được xuất bản trên tạp chí “All Yomimono” vào năm Chiêu Hòa thứ 30 (1955), hai năm sau khi ông đoạt giải Akutagawa, lấy bối cảnh một thị trấn ở tỉnh Jeollabuk-do trong thời chiến.

Bà Tsukashi, một phụ nữ Nhật Bản xinh đẹp, đang sống cùng người hầu gái trong khi chồng đi ra mặt trận. Xung quanh bà, các quân nhân đã trở nên mâu thuẫn.

Sau thất bại trong chiến tranh, thị trấn đó đã phải chọn ra những “phụ nữ mua vui” để bảo vệ phụ nữ bình thường khỏi binh lính Mỹ. Đương nhiên không có phụ nữ nào tự nguyện, và kết quả bốc thăm của các nữ cư dân đã khiến bà Tsukashi bị chọn làm “phụ nữ mua vui”.