Bà Nabekura Saki = Ảnh do bà Nabekura cung cấp
Khi đi du lịch, có một khía cạnh là người ta dễ dàng kết bạn hơn so với cuộc sống hàng ngày. Chúng tôi đã trò chuyện với bà Nabekura Saki (32 tuổi), giảng viên Khoa Du lịch Đại học Wakayama, người đã nghiên cứu về những mối quan hệ con người như vậy tại các nhà nghỉ khách sạn. Khởi nguồn của nghiên cứu là cảm giác kỳ lạ mà bà Nabekura cảm thấy chính vì bà "không phải" là một du khách. 【Ảnh】Ở Nhật Bản, số lượng nhà nghỉ khách sạn giảm xuống còn một phần tư so với thời kỳ đỉnh cao. Khách nữ trò chuyện trên giường tầng = năm 1960
Sinh năm 1993 tại tỉnh Kanagawa. Tốt nghiệp Khoa Du lịch Đại học Rikkyo, hoàn thành chương trình tiến sĩ tại Trường Cao học Du lịch Đại học Rikkyo. Chuyên ngành Xã hội học Du lịch. Luận án tiến sĩ của bà, được xuất bản thành sách vào năm 2024 với tựa đề “Nhà nghỉ khách sạn như một trạm dừng chân: Xã hội học về tính di động và các mối liên kết tạm thời” (Koyoshobo), đã đoạt Giải thưởng Khuyến khích Tác phẩm lần thứ 14 của Hiệp hội Nghiên cứu Du lịch Nhật Bản.
Từ năm 2018 đến 2024, bà Nabekura đã ở lại và tiến hành khảo sát tại các nhà nghỉ khách sạn dành cho người Nhật ở Campuchia, Việt Nam, Thái Lan và Lào, với vai trò là nhân viên hoặc khách lưu trú.
Các nhà nghỉ khách sạn được khảo sát là những nơi có phòng ngủ tập thể (dormitory) được nhiều người dùng chung, khu vệ sinh cũng chung. Chúng cũng có phòng khách chung.
Lý do bà chú ý đến các mối quan hệ con người tại nhà nghỉ khách sạn là vì cảm giác "kỳ lạ".
Khi bà ở tại một nhà nghỉ khách sạn ở Tokyo vào thời đại học, người chủ trông có vẻ ít nói bỗng nhiên gọi tên bà là "Saki-san".
Sau đó, những khách khác cũng bắt đầu gọi tên bà, khiến bà bất ngờ về cách rút ngắn khoảng cách. Đây là một nhận thức mà bà Nabekura có được chính vì bà là "người ngoài cuộc", không phải là dân du lịch bụi hay khách du lịch.
Bà chia sẻ: "Hầu hết các nhà nghiên cứu về du lịch hay những người du lịch bụi đều là những người yêu thích du lịch ngay từ đầu, nhưng tôi thì không đặc biệt như vậy. Tôi thuộc tuýp người muốn nghiên cứu những điều mà tôi cảm thấy kỳ lạ."
Kể từ đó, bà quan tâm đến giao tiếp tại nhà nghỉ khách sạn và đã chọn nó làm đề tài nghiên cứu cho luận án tiến sĩ của mình.
Bà cho biết có một số cảnh tượng đáng nhớ trong quá trình khảo sát thực địa tại các nhà nghỉ khách sạn.
Đầu tiên là giao tiếp "nghi lễ".
Ban đầu, họ thường có những cuộc trò chuyện theo kiểu mẫu như hỏi về nơi cư trú hay lịch trình du lịch, và sau khi trả phòng, họ có những "buổi tiễn biệt hoành tráng". Nhiều người đã trải qua các cuộc gặp gỡ và chia ly theo cách tương tự.
Điều ấn tượng nhất đối với bà Nabekura là vào một buổi tối nọ, tất cả khách lưu trú và nhân viên đã cùng nhau hát vang những bài hát pop Nhật Bản.
Những người mới gặp nhau không lâu đã cùng hát với khoảng cách thân mật như những người bạn cũ, và chia sẻ câu chuyện của nhau.
Với tư cách cá nhân, bà cảm thấy kỳ lạ về những mối quan hệ tức thời này, còn với tư cách là một nhà nghiên cứu, bà đã đặt câu hỏi "Tại sao khách du lịch đến nhà nghỉ khách sạn lại bắt đầu giao tiếp thân mật?" và quan sát mối quan hệ đó.
Trong thời đại ngày nay, với sự phát triển của Internet, việc kết nối với ai đó mọi lúc mọi nơi đã trở thành điều hiển nhiên.
Bà phân tích rằng một trong những đặc điểm của nhà nghỉ khách sạn là khả năng thoát khỏi những mối liên kết "phiền toái" đó và chỉ duy trì các mối quan hệ tạm thời.
Chính vì vậy, khi trao đổi thông tin mạng xã hội, có cảm giác như tỉnh giấc khỏi một giấc mơ.
Khi bà trao đổi Facebook với một người đàn ông lúc trả phòng, ông ấy nói: "À, thì ra cô học Đại học Rikkyo".
Mối quan hệ lẽ ra phải thoải mái, chính vì nó chỉ là tạm thời và kết thúc trong chuyến đi.
Tuy nhiên, việc trao đổi mạng xã hội đã khiến "bộ mặt đời thường" của bà bị "lộ", và mối quan hệ có thể tiếp tục ngay cả sau khi trở về cuộc sống hàng ngày, khiến bà cảm thấy mất đi sự thoải mái.